Chén chè mè đen mang hương vị khác biệt
Một buổi tối giữa tuần, chị Huỳnh Ngọc Thanh (SN 1995, quận 10, TPHCM) tìm đến quán chè nhỏ nằm trên đường Nguyễn Thái Bình (quận 1) sau khi đọc được thông tin về cửa hàng này trong một bài đăng trên mạng xã hội.
Bước vào quán, chị không khỏi ngạc nhiên trước không gian ấm cúng của những bộ bàn ghế gỗ kiểu cũ xen lẫn hiện đại, cùng rất nhiều nhạc cụ, búp bê, đồ gốm sứ Nhật Bản.

Chị Thanh nhận xét chè mè đen tại quán có hương vị khác với những nơi chị từng ăn (Ảnh: Cẩm Tiên).
Vốn là người mê món chè này, chị Thanh đánh giá: “Chè mè đen ở đây ngọt vừa đủ, béo nhưng không ngấy, đặc biệt là phần nước cốt dừa với mè đen không quyện vào nhau như những nơi khác mà tách bạch, rõ ràng hương vị”.
Người đứng sau nồi chè mè đen đặc biệt ấy là ông Hồng Khắc Lê Cường (70 tuổi), người dành trọn tâm huyết để tạo nên hương vị lạ miệng này.
“Tôi chọn cách nấu kiểu Nhật Bản, để chén chè sánh mịn, ít nước, giữ trọn chất xơ của mè, gạo, nếp. Nồi chè được nấu 4 tiếng, khuấy tay liên tục trên lửa nhỏ”, ông Cường chia sẻ.
Ngoài món chè mè đen, vốn là món ăn làm nên thương hiệu của quán, thực đơn ở đây còn có chè đậu xanh đánh, sinh tố mè đen, bánh flan mè đen, flan sữa trứng, flan matcha, flan cà phê…

Chè mè đen và bánh flan mè đen là hai món được bán chạy nhất (Ảnh: Cẩm Tiên).
Ông Cường cho biết, chè ở đây không dùng chất bảo quản hay phụ gia, nguyên liệu đều được chọn kỹ từ những nguồn uy tín. “Tôi không dám nhận chè của quán mình có thể ngon hơn ai, nhưng tôi đảm bảo nguyên liệu tôi dùng đều đảm bảo chất lượng”, ông Cường nói.
Dù nằm ở trung tâm quận 1, giá mỗi phần chè ở đây chỉ từ 20.000 đến 35.000 đồng, khiến nhiều thực khách bất ngờ.
Trước lời đồn đoán “bán chè chỉ vì đam mê” bởi giá cả quá dễ chịu giữa lòng quận 1 đắt đỏ, ông Cường phủ nhận. Ông bảo, quán mở ra cũng để hai vợ chồng có thêm thu nhập lúc về già.
"Đây là nhà ba má tôi để lại, tôi có... số hưởng, chứ không phải tự mua. Vợ chồng tôi già rồi, bán chè không tốn quá nhiều sức lực, vừa đủ đồng ra đồng vào để không phải phiền con cái, lại tận dụng được mặt bằng, đỡ phí!", ông Cường nói.
Trong khoảng thời gian lưu lại quán, phóng viên không khó để bắt gặp những vị khách nước ngoài ghé đến quán nhờ những lời giới thiệu trên các ứng dụng bản đồ số.
Trên Google Maps, quán chè nhỏ này nhận được không ít lời khen ngợi từ du khách quốc tế, trong đó nhiều người nhận xét món chè như một “món tráng miệng đậm chất trà đạo Nhật Bản”.
Một thực khách cho biết, từ hương vị tinh tế đến cách trình bày món ăn như được thổi hồn bởi phong cách của xứ Phù Tang.

Các món ăn trong thực đơn đều do chính tay vợ chồng ông Cường chế biến (Ảnh: Cẩm Tiên).
Nơi nuôi dưỡng tâm hồn nghệ sĩ
Điều khiến nhiều người đến quán ấn tượng không chỉ là chè, mà còn là những giây phút thư thái khi được nghe ông chủ quán chơi nhạc cụ hoặc cùng khách hòa tấu giao lưu trong không gian nhỏ ấm cúng, mang đậm nét văn hóa nghệ thuật.
Khác với các quán chè ở TPHCM, không gian ở đây bài trí như một phòng trưng bày thu nhỏ. Chỉ tay về những bức tranh bột đá, sơn dầu treo quanh tường, ông Cường khoe tất cả tranh trong quán đều là do vợ ông – bà Điêu Thị Mỹ Duyên, vốn là họa sĩ – tự tay vẽ.
Trên tường là những cây đàn tranh, đàn nguyệt, violin, guitar, kèn harmonica treo xen kẽ các bức tranh. Trên bàn là những chiếc tủ kính chứa cả bộ sưu tập búp bê Nhật Bản nhiều kích cỡ khác nhau. Bên dưới sàn nhà là bình gốm sứ Nhật, tượng gỗ nhỏ xinh... Tất cả được bài trí như một nơi trưng bày tác phẩm nghệ thuật.
“Tôi thích mọi thứ nhẹ nhàng, màu sắc hài hòa trong nghệ thuật của Nhật Bản, phải nhìn lâu mới thấy hết cái đẹp”, ông Cường chia sẻ khi được hỏi về phong cách của quán.

Ông chủ quán thường ngẫu hứng biểu diễn piano, mang đến những giai điệu du dương giữa không gian ấm cúng của quán (Ảnh: Cẩm Tiên).
Thời trẻ, ông Cường từng là giáo viên âm nhạc. Ông cho biết nghề giáo khi đó không đủ sống, học phí chỉ tính bằng thực phẩm, quy ra khoảng 300g đường/học sinh/tháng.
Sau đó, ông bỏ nghề dạy học để bôn ba làm nhiều nghề khác nhau và từng có thời gian mưu sinh ở nước ngoài. Có tuổi, về quê, ông và vợ quyết định mở quán chè để vừa có thêm thu nhập, vừa được sống giữa âm nhạc và tranh vẽ, hai đam mê suốt đời của hai vợ chồng.
“Một người mê nhạc, một người mê tranh, cuối cùng hợp lực... đi bán chè. Thế mới hay!”, ông Cường dí dỏm nói.
Chủ quán chè đàn piano phục vụ thực khách (Video: Cẩm Tiên)
Chính vì thế, buổi chiều ở đây thường vang lên tiếng piano trầm ấm trong các bản nhạc cổ điển hay giai điệu jazz nhẹ nhàng. Tùy khách, ông Cường chọn chơi những bản nhạc khác nhau. Ví dụ, có khách lớn tuổi, ông sẽ cho nghe nhạc xưa sâu lắng, khách trẻ được thưởng thức những bản tươi vui, hợp thời.
Lúc rảnh rỗi, ông còn mời khách tham gia đàn hát cùng, bất kể là nghệ sĩ chuyên nghiệp hay chỉ là người thích nghịch vài hợp âm guitar.
“Khách nào biết chơi nhạc cứ tự nhiên. Tôi để sẵn đàn đó, ai thích thì dùng, giống như ở nhà vậy. Có mấy lần khách nước ngoài là nhạc sĩ, nghệ sĩ du lịch qua đây, họ nghe đàn rồi ngồi lại chơi cùng tôi”, ông kể.

Nếu có khách "hợp cạ", ông Cường sẵn lòng chia sẻ nhiều điều (Ảnh: Cẩm Tiên).
Những ngày qua, các video ông Cường đánh đàn được chia sẻ trên mạng xã hội thu hút nhiều lượt xem và bình luận. "Vừa ăn chè vừa nghe nhạc, cảm thấy quý tộc hẳn", một người viết.
Một thực khách trẻ lần đầu đến quán cũng kể lại: “Tôi với bạn tới quán, thấy cô chú ít cười nên cũng hơi ngại. Nhưng sau khi hỏi về mấy cây đàn trong nhà, chú mới bắt chuyện, hỏi han chúng tôi đủ điều. Lúc đó không khí vui hẳn lên. Chè thì ngon khỏi phải nói, đáng để thử”.
Chia sẻ với phóng viên , ông Cường thú nhận không ít lần bị khách phàn nàn vì vẻ ngoài lạnh lùng. “Nhiều cô cậu trách sao chủ quán không niềm nở. Tôi cũng đùa: “Muốn tôi nói thì phải hỏi chứ”. Ai bắt chuyện trước, tôi rảnh là sẵn lòng trò chuyện ngay. Nhiều người không quen thì nghĩ tôi cộc cằn, chứ ai hiểu rồi sẽ biết tính tôi”, ông nói.
Địa chỉ: 149 Nguyễn Thái Bình, phường Nguyễn Thái Bình, quận 1, TPHCM
Thời gian hoạt động: 8h-21h
Giá tham khảo: 15.000-30.000 đồng