
Lão nông từ xa quan sát bầy trâu gặm cỏ - Ảnh: AN VI
Xứ nóng Tây Ninh dưới cái nắng tháng 8 có lúc lên gần 40oC, trâu bò ăn cỏ ven đường nguẩy đuôi liên tục để chủ nuôi lùa đến bờ nước ngâm mình.
Đội nắng chăn trâu
Dễ thấy nhất là đoạn dọc theo đường ĐT781B, nơi có nhiều đám cỏ xanh mướt và triền dốc thoải, thuận lợi chăn gia súc số lượng lớn.
Ai đi xe ngang đây hễ có gió từ
Ông Công thường lùa con đầu đàn, cả đàn trâu sẽ theo - Ảnh: AN VI
Gia tài của cả gia đình
Nuôi trâu từ năm 2000, ông Công kể đó là "canh bạc" cuối cùng của ông khi đã bán hết đất đai để đầu tư đàn trâu. Ban đầu đàn chỉ có 3-4 cặp nghé, dần dà ông gầy được lên 20, 40... rồi đến gần trăm con như hiện tại.
"May mắn nữa chú ơi, được cái đàn trâu tui nó đẻ nhiều con cái, mà trâu cái nó lại đẻ được tiếp. Bởi vậy mình đỡ tốn tiền giống, có vài con đực tốt mã giữ lại phối, còn lại trâu giáp năm là bán một lượt" - ông Công trải lòng.
Tình thiệt, ông Công cũng không phải dân gốc xứ nắng, trước đây ông làm thuê tại TP.HCM. Tích góp được số vốn nhỏ, ông về Tây Ninh lập nghiệp và bén duyên với bà Nguyễn Thị Thanh Thúy (47 tuổi).
Bốn đứa con thành tài và cô con gái út đang học đại học ở TP.HCM - đó là thành quả bầy trâu hằng ngày ông Công vẫn chăm bẵm như con mang lại.
"Nói con thì hơi quá, chứ thật ra tui chiều tụi nó, cưng tụi nó dữ lắm. Trước đây tôi từng nuôi heo, nuôi gà, đào ao nuôi cá nữa nhưng thất bại hết. Chỉ có con trâu này hợp với mình thôi" - ông chia sẻ.
Thông thường giáp năm ông Công xuất bán được một lứa, với giá trâu hiện nay, ông thu về trên 200 triệu đồng. Đó là trâu tơ, đôi lúc kẹt tiền học của con gái trên TP.HCM, ông vẫn bấm bụng bán trâu mẹ, trâu lớn như thường.
Khi ông lùa đàn trâu đi ăn cỏ, tại bãi nằm của trâu, vợ ông mang bao theo để gom phân phơi bán cho lái. Mỗi bao được 30.000 đồng, với số lượng trâu nhiều, tiền phân đủ cho gia đình sinh hoạt trong ngày.

Giữa trưa, đàn trâu được lùa xuống bàu nước ngâm mình - Ảnh: AN VI
Tình cảm của du mục già với bầy trâu
Người ta nói "lì như trâu" cũng chớ có sai, trong bầy trâu của ông Công có một chú trâu ông đặt tên là Lừa. Hễ thấy ông chạy xe lên trước nó liền lủi vào đám mì người khác để gặm trộm.
La không nghe, lão nông 61 tuổi lượm cục đá nhỏ ven đường, giương ná thun bắn vào mông con Lừa. Sự tức tối thể hiện rõ trên gương mặt, song nhìn cách ông Công kéo nới ná thun, bắn lực nhẹ mới hiểu tình cảm người đàn ông này với bầy trâu.
Ông nói dù bực cỡ nào, la lối gì thì la, tuyệt nhiên không đòi bán trâu trước mặt chúng: "Trâu có linh tính, nó hiểu hết đó, mấy lần có con nó lì, bà xã tui bả bực mới chửi đòi ngày mai bán nó thế là nó bỏ ăn cả đêm, sáng hôm sau kéo đi không được luôn mà. Mấy lúc mình lại gần, giỡn với mình, liếm láp đủ thứ cưng lắm".
Bởi thế khi thấy chúng tôi, bầy trâu trở nên dè dặt, ông Công nói nó hiền, không húc ai cả, vì thấy người lạ tưởng lái đến coi trâu nên chúng mới sợ.
Quanh năm suốt tháng chẳng lúc nào mặc được bộ quần áo tươm tất, thơm tho, ông Công cũng thừa nhận lắm lúc bản thân cũng cảm thấy cô đơn trên đồng cỏ rộng lớn.
Với những người như ông Công, đàn trâu không chỉ là kế sinh nhai mà còn là người bạn đồng hành thầm lặng. Tết nhất hay lễ lộc gì chúng cũng cùng họ đều đặn từng ngày rong ruổi trên những đồng cỏ xứ nắng Tây Ninh.

Đàn trâu gần trăm con của ông Công bên hồ Dầu Tiếng (Tây Ninh) - Ảnh: AN VI
Trâu mẹ không thấy con, buồn lắm
Lúc bán lứa trâu giáp năm, ông Công thường cho chúng ăn thật no, sáng hôm sau âm thầm tách mẹ con chúng ra.
"Lái đi xem trâu từ hôm trước, chốt giá các thứ là sáng hôm sau họ tới bắt con, tui tách cái rẹt hà. Trâu mẹ tối về không thấy con nó buồn lắm", ông Công xót xa.
